12 tuổi- Tôi trở thành gái điếm cho cả hai cha con bạn thân của bố như thế nào ?
Cuoivl.vn:
Đây là một câu chuyện có thật và do một cô bé 14 tuổi tình cờ tôi đã
gặp trong một chuyến đi công tác. Lần gặp gỡ ấy, cô bé quê ở vùng Tây
Bắc đã kể lại một thời chìm nổi của mình. Qua câu chuyện như một cuốn
hồi ký quay chậm, chúng tôi gửi đến bạn đọc về thân phận lầm lũi của cô
bé cũng hoàn cảnh éo le đã đẩy cô và gia đình rơi vào thảm kịch.
========================================================================
Trong cơn đói thuốc, nước
mắt ngắn dài, sùi bọt mép, nằm vật vã, mắt trợn trừng trừng đưa tay cầu
cứu, tôi không biết làm gì hơn, cắn rang ôm mặt khóc rưng rức. Đó là lần
đầu tiên trong đời, tôi chứng kiến hình tượng bố- người đàn ông mẫu
mực, thương mẹ và các anh chị em tôi hóa ra đã nghiện ngập từ lâu.
Và đến giờ tôi mới hiểu, vì
sao mẹ lại bỏ nhà đi không một lý do, chỉ dặn dò các đám nheo nhóc
chúng tôi trong đêm mưa tầm tã: “mấy anh em cố gắng đùm bọc nhau, tranh
thủ ra đồng mò cua, bắt ốc hoặc đi ăn xin cũng được để sống. Nhớ phải
học làm người lớn, sau này dù bất có cám dỗ nào cũng không được sa ngã”.
Mẹ dặn dò và bước đi hun
hút chìm sâu trong bóng đêm, bỏ mặc đứa em út của tôi mới hơn 3 tuổi ôm
bậu cửa khóc ròng, nước mũi chảy dài. Trong tấm áo sờn rách khi đông về,
nó cứ run lầm cập, đưa tay với. Mẹ vẫn đi.
Tôi là chị cả và không dám
chạy theo níu kéo, bởi tính mẹ trước giờ vẫn thế, mẹ đã quyết định thì
dù có thế nào đi chăng nữa, tôi có nói cũng không bao giờ lay chuyển
được.
Đêm đó, lần đầu tiên
trong cuộc đời, tôi cảm nhận căn nhà mái xập xệ nơi chân núi lạnh lẻo,
trống hoác đến đáng sợ. Ngoài bìa rừng, chỉ có tiếng chim, tiếng muông
thú, tiếng gió rít lên từng cơn. Tôi ngồi lặng lẽ bên chiếc giường, nói
chính xác ra là cái xập đã cũ rích, xập xệ, nghe ọt ẹt. Bố đêm đó cũng
không về, và 4 chị em tôi ngồi nương tựa vào nhau…..
Đó chính là bước ngoặc cuộc
đời đẩy tôi vào con đường tăm tối, và đẩy cả mái ấm gia đình của tôi
vào những trận cuồng phong bão táp dữ dội. Dù giờ tôi đã là một con điếm
chính hiệu, một loại người nhơ nhớp, tô vẽ ngoài bởi lớp son nhớp nhúa,
sặc mùi nước hoa rẻ tiền, nhưng bên trong tâm can, tôi vẫn tự hào, sự
gục ngã của bản thân mình đã có cơ hội bù đắp lại cho các em.
Câu chuyện cuộc đời tôi bắt đầu từ vào một buổi chiều gió bấc……..
Lúc đó, đã 4h chiều, 3 đứa
em của tôi phải dắt díu nhau vào rừng kiếm cũi về đun, tôi tranh thủ đi
mò ốc đêm về chuẩn bị bữa tối cho gia đình. Vừa về đến nhà, cánh cửa
khép hờ, tôi cố đẩy vào, thì trước mặt, bố nằm vật vã dưới nền nhà. Đó
là lần đầu tiên tôi biết khi người ta lên cơn nghiện nó đau đớn như thế
nào. Trong cơn đói thuốc, bố gào thét bắt tôi phải tìm mọi cách mượn
tiền bằng được, nếu không sẽ cho ăn đòn.
Tôi khóc, hình tượng người
bố sụp đổ. Vội chạy ra ngoài góc bếp, bố hét lớn: “Mày có muốn làm con
điếm như mẹ mày không ? Mau kiếm tiền về đây, nếu không tao giết cả
nhà”. Sợ hãi, tôi cố chạy gõ cửa từng nhà, nhưng đều bị lắc đầu từ chối.
Hàng xóm có ai tin một con bé nghèo kiết xác này đâu cơ chứ. Về đến
nhà, tôi nói lại, bố lại mắng xối xả: “Mày làm gì thì làm, tí nữa k có
tiền, tao đốt nhà, giờ không có thuốc, tao không còn thiết tha sống
nữa”.
Tài
sản trong nhà sạch trơn, không có bất cứ thứ gì giá trị. Tôi lại chạy,
mong manh chiếc áo giữa chiều gió bấc, lạnh tê tái, môi thâm quầng, đôi
chân trần tưa tứa máu. Vách đồi đá lởm chởm khiến những bước chân tôi
như tê dại. Nén nổi đau, tôi vừa chạy, vừa nghĩ.
Chạy đến cuối thôn, tôi tìm
gặp một người bạn thân của bố để mượn tiền. Cả nhà đi rẫy, còn mình ông
ở nhà đang nằm xem tivi. Tôi rón rén trình bày lý do và nói thật là
muốn cứu bố nên giờ đang rất cần tiền. Ông không cho còn chửi: “Cho
thằng cha mày mượn tiền thì đời nào mới trả? Mẹ mày vì lo đi kiếm tiền
cho bố hút thuốc phiện , phải làm Cave, lãm đĩ nên mắc bệnh si đa, giờ
bỏ nhà đi. Tụi mày nghèo còn không biết thân phận. Biến khỏi nhà tao
ngay”.
Tôi chết đứng và giờ mới
hiểu được hết lý do thật sự việc mẹ bỏ nhà đi, đến giờ không biết trôi
dạt về đâu. Bước chân lững thửng ra khỏi cửa, ông bạn thân của bố gọi
giựt lại: “Tao có cách cho mày có tiền, có muốn không ?”. Tôi gật đầu.
Lão tiếp lời: “Mày cho tao “ấy” cái, rồi tao cho tiền”. Tôi chả hiểu
quái gì về “ấy” thì lão nói toẹt: “Mày vào trong nhà, tao quan hệ cái,
rồi tao cho tiền, tha hồ bố mày hút hít”.
Tôi hét toáng: “Bác không
được đối xử như thế với cháu ?”- Lão cười khẩy: “Thế thì biến đi, đã
nghèo còn kiêu. Cả cái làng này giờ không ai cho mày tiền cả. Rồi bố mày
sẽ chết cho mà xem”. Nghĩ đến tình huống xấu nhất bố sẽ chết, sợ các em
lại bơ vơ, tôi đành liều nhắm mắt làm theo lời của lão.
Lão dẫn vào phía sau chuồng
lợn, nơi đó có đám cây cối um xùm, nằm úp mặt vào chân núi, rải tấm ni
long ra, rồi ôm vồ vập tôi, mắt hau háu, đè vật xuống, lột sạch quần áo,
chìa “cái ấy” ra bắt tôi liếm. Tôi ghê tởm đến phát nôn, lão lập tức
bạt tai dọa lại điệp khúc “tiền cứu bố”. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi
bị phá trinh bởi một lão già cũng chỉ vì những đồng tiền nhơ nhớp để
cứu bố, và lần đầu tiên cảm nhận mùi vị thân xác của đàn ông với tôi lại
nằm bên cạnh chuồng heo hôi hám, bẩn thỉu.
Sau cuộc hoán đổi thân xác,
tôi đau đớn cầm mấy trăm ngàn lão đưa, vội trở về nhà chìa ra trước mặt
bố. Thế nhưng, bố đã bỏ chúng tôi ra đi trong cơn chiều đông đói thuốc.
Mấy đứa em đi hái cũi về ôm thân xác bố khóc lóc. Tôi vứt tiền, quỳ xụp
xuống đất, gào thét đau đớn: “Bố ơi”
Ngày đưa tang bố, chỉ có 4
anh em chúng tôi và một vài người thân đến chia buồn. Đám tang âm thầm,
lặng lẽ, không kèn trống sầu bi, chỉ có tiếng khóc thét, tiếng gọi bố,
mẹ ngắt quãng. 4 chị em rồng rắn theo thi hài bố ra mô đất trên bìa
rừng. Huyệt mộ đào lên, cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, thi hài bố từ từ
hạ xuống, nằm bì bõm trong đống nước đỏ ngầu. Mưa vuốt mặt, chị em tôi
nằm vật trên nền đất rừng, nhấm nhem quần áo.
Đó như là một định mệnh, và tôi đã quỳ xuống trước mộ bố tự hứa: “Con sẽ dìu dắt các em khôn lớn, ngàn lần xin bố hãy ngủ yên”.
Trở về nhà, 4 chị em tôi
lại đối diện với thực tế phũ phàng: Tài sản trong gia đình không còn bất
cứ thứ gì đáng giá trị, ngoài chiếc giường xập xệ và bàn thờ được người
thân lập vội nghi ngút khói. Cảnh tượng đìu hiu, ám lạnh đến tên người.
Và biết nói thế nào được nhỉ, khi nỗi đau lớn nhất lại chính là “niềm
vui” của đứa em 3 tuổi, nó chưa hiểu được hết sự việc, thấy nhà làm thịt
con heo duy nhất để cảm ơn mọi người, nó cứ chạy loanh quanh, cầm miếng
thịt lợn cười sung sướng. Miếng thịt ấy là thứ duy nhất mà từ lúc nó
được sinh ra tới giờ chưa bao giờ được nếm hương vị.
Một tuần sau, 4 chị em
chúng tôi lại quay cuồng trong cơn đói. Nhà hết gạo, ngay cả củ sắn cũng
không còn. Đói! 4 chị em mon men đi tìm rau về ăn. Nhưng rau cũng không
thể lấp đầy được bụng. Càng ăn bao nhiêu, đêm đêm lại đói cồn cào bấy
nhiêu. Đứa em út nhìn tôi hỏi: “Chị ơi, em đói quá, đói có chết không hả
chị?” Tôi vỗ về em: “Mai chị sẽ nấu cơm, em chịu khó nhịn đói nhé”.
Mong manh trong chiếc chăn
rách, gió lùa qua khe cửa, rít lên từng cơn, cả đêm đó tôi không ngủ,
nghĩ cách tìm gạo về. Và một nỗi bất chợt ùa đến, tôi nghĩ ngay đến ông
bạn thân của bố, người đã cướp đi sự trong trắng của mình.
Sáng
tỉnh dậy, tôi đánh liều bước về cuối xóm, gặp lão kia. Nhét vội tấm
khan trắng rít trên đầu, tôi đứng lấp ló, đợi chờ, ngóng tình hình xem
có ai ở nhà không. Đang loanh quanh thì gặp ngay mụ vợ của lão dắt xe
ra. Lão bạn thân của bố vừa nhìn thấy tôi giật bắn mình, đứng đần người,
lên giọng hỏi: “Ơ, mày đi đâu lại đến đây?”. Tôi giả vờ bảo đang đi tìm
bạn. Thấy vợ đi khuất, lão nháy mắt bảo tôi vào nhà.
Nhà lão vẫn không có ai,
chỉ mình lão quấn chặt tấm áo bông. Đôi chân ngập ngừng theo lão, tôi ớn
lạnh. Lão nhìn tôi, giọng đểu cáng như trước: “mày cần gì? Có cần tiền
không?” “Có”- tôi trả lời. Lão tiếp tục: “mày cứ cho tao làm cái “ấy”
đi, tao lại cho mày tiền. Tôi gật đầu.
Lủi thủi theo chân lão vào
góc sau nhà bếp, vẫn tấm bạt ni lông cũ, lão vội lột quần áo tôi và lão
xuống dưới ngang mắt cá chân và bắt đầu quan hệ. Giọng lão mới hơn 45
tuổi nhưng thở hỗn hển, tỏ ra mệt mỏi. Tôi cố nén nỗi đau, đưa tay bịt
miệng và ngẫm nghĩ đến số tiền có được trưa nay sẽ đủ để mua gạo về nấu
được bữa cơm cho em.
Thế nhưng, điều không ngờ
nhất đã xảy ra, khi lão vẫn đang mải mê quan hệ thì thằng con trai của
lão đột ngột từ ngoài rẫy về, bước ra sau góc bếp. Thằng con lão tuổi
15, thấy cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, nó hét toáng “Bố làm gì
vậy?”. lão cuống quýt mặc vội quần áo, đưa tay ngăn miệng hắn: “Mày có
im không? Không được mách ai, tao sẽ cho tiền trưa nay đi chơi”.
Nói đoạn, lão móc vội trong
túi quần ra một số tờ tiền mệnh giá 200 ngàn, dúi vào tay của thằng
con, rồi quay sang bảo tôi: “Mày cũng cầm tiền, và cấm được mách với
ai”. Tôi xấu hổ, cầm ngay mấy trăm ngàn, nhét vào túi, chạy thục mạnh về
nhà, trên đường đi không quên mua mấy kg gạo về.
Đó là lần thứ 2 tôi thật sự đi “bán dâm” đúng nghĩa. Cũng chỉ vì cơn đói, vì thương em, và vì lời hứa với bố trước huyệt mộ.
12 tuổi, tôi thấy suy nghĩ
mình lớn hơn, chững chạc hơn…tất cả những điều đó là do quy luật nghiệt
ngã của cuộc sống, của một đứa bé không được ăn học, sống cảnh mồ côi
đang phải gồng mình lên đối chọi.
Buổi trưa, 4 chị em chúng
tôi ngồi quay quần bên nồi cơm, cạnh bên là lọ muối và nồi canh rau rừng
hì hụp ăn ngon lành. Nhìn đứa em út nó ăn lấy ăn để, tôi ứa nước mắt.
Tôi ước giá như, bố có thể sống để nhìn thấy mình đã lo lắng được cho
các em thế nào. Tôi ước mẹ giá như quay trở về đây, nhìn thấy tôi đã
biết nghĩ, đã khôn lớn. Giá như…Giờ tôi còn không biết mẹ ở đâu. Bóng
dáng mẹ bước đi hùn hụt trong chiều đông vẫn lẫn khuất đâu đó, tôi nghĩ
thế và vững tin, một ngày nào đó mẹ sẽ trở về.
Buổi chiều, tôi đang chuẩn
bị vào rừng thì gặp ngay thằng con trai của lão kia xuất hiện. Tôi run
sợ, sợ hắn sẽ mách hết mọi chuyện thì cả dân làng sẽ miệt thị tôi và
khinh tởm cái con bé mới tí tuổi đầu đã đi bán dâm,
bí mật kia sẽ được lật tẩy. Nhưng không, hắn chỉ nhìn tôi và kêu ra nói
nhỏ: “Mày cho tao quan hệ đi, tao cho mày tiền”. Tôi đáp trả: “Anh đừng
coi thường em”. Hắn vẫn không buông tha, cười hí giọng: “Mày không đồng
ý cũng được, nhưng tao sẽ đi mách hết mọi người, coi mày có nhìn mặt
được ai nữa không”.
Nghĩ đến đó, dọc sống lưng
tôi ớn lạnh. Một lần nữa trong ngày, tôi lại gật đầu đồng ý. Và hắn dẫn
tôi lên phía trên đồi, bắt tôi cởi đồ và quan hệ. Chỉ được vài phút, hắn
đã méo mặt: “Sao nhanh thế. MK, lần đầu bị ngay con ca ve này phá
trinh, nhanh éo chịu được”. Tôi định vùng dậy bỏ về, hắn kéo tay “Cho
anh làm cái nữa”. Và lần này, số tiền hắn cho tôi là 30 ngàn.
Những
ngày tiếp theo, tôi liên tục bị hết thằng con, đến thằng bố liên tục
tìm mọi cách quan hệ. Tôi mệt mỏi nhưng vẫn cố đáp ứng nhu cầu của những
kẻ dâm đãng. Mà thật ra là tôi cũng thích làm điều đó, vì như thế, tôi
mới có tiền để mua gạo.
Cuộc sống nhục nhã kéo dài
được đến đầu năm sau, mọi chuyện cũng dần bại lộ. Dân làng chửi rủa tôi:
“Đồ con điếm rẻ tiền, đúng là vô học, bố mẹ chết hết nên không ai giáo
dục được. Biến khỏi cái làng này đi”.
Và tôi đã đi thật, bỏ lại 3
đứa em, khăn gói đi, mang theo vài bộ quần áo cũ mèm. Tôi đi miên man,
cứ thế men theo hết đồi này, sang đồi khác cho đến khi mệt nhoài cũng
bước chân ra được con đường chính.
Nhưng, cuộc đời thật là trớ trêu, tôi bị đẩy vào động mại dâm bởi một sự bất ngờ không ai có thể nghĩ đến, bản thân tôi dù có nằm mơ cũng không thể tin được.
Kỳ tới: Tôi đã bị bán vào động mại dâm với giá bằng 3 con gà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét