Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Nếm trái đắng vì trao cái quý nhất đời con gái

Tôi níu kéo chừng nào thì anh càng xa chừng đó, tôi khóc lóc, van xin nhưng anh mặc kệ xem như chưa có gì xảy ra.

Tôi và anh cùng sinh ra ở 1 vùng đất mà nắng thì rất là nắng, mưa thì cũng rất nhiều.

Nhà tôi và nhà anh ở cùng tỉnh nhưng khác huyện, cách nhau gần 40km.

Ngày học xong phổ thông trung học, tôi thi đại học năm đầu không đỗ.

Trong thời gian đi ôn thi đại học, qua người bạn thân đi lính đóng quân ở Cam Ranh (Khánh Hòa) tôi và anh quen nhau.

Từ nhỏ tôi đã yêu màu xanh áo lính, yêu những người lính và nhất là lính Hải quân, nên tôi rất vui.

Ảnh minh họa
Chưa một lần gặp mặt nhưng qua những dòng tâm sự của anh, tôi hiểu được một phần nào những thiếu thốn tình cảm của người lính sống xa nhà.

Khi đỗ vào cao đẳng, tôi với anh liên lạc thường xuyên hơn.

Vào dịp Tết năm 2007 anh về phép ghé vào thăm tôi. Tôi đã nhận lời yêu anh.

Mỗi lần tôi và anh gặp nhau, anh vồn vã, đòi hỏi tôi phải cho anh, tôi đã nhiều lần chống cự.

Khi không đạt được điều mà anh muốn, anh giận nói tôi không tin anh, không yêu, anh ít liên lạc với tôi hơn.

Ra trường xin việc ở quê không được, tôi đành khăn gói vào Nam để xin việc nhưng không được nên lại về quê.

Lúc về tôi điện cho anh và nói tôi ghé thăm anh. Và lần đó anh cũng đòi hỏi, tôi cũng chống cự nhưng không được.

Từ lúc đạt được điều anh muốn anh không liên lạc gì với tôi.

Anh chỉ nhắn tin cho tôi 'Hãy quên anh đi và đừng điện cho anh nữa. Anh với em không hợp nhau'.

Lúc đó tôi đã khóc rất nhiều, tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi níu kéo chừng nào thì anh càng xa tôi chừng đó.

Ban đầu tôi yêu anh bao nhiêu thì giờ đây hận anh bấy nhiêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét