PetroTimes) - Phóng viên đã thâm nhập đường dây gái gọi sinh viên rất lớn ở một tỉnh miền Bắc...
Với loạt bài này, chúng tôi sẽ không đơn thuần thông tin về hoạt động
của đường dây mại dâm sinh viên lớn ở một tỉnh miền Bắc mà đây còn là
câu chuyện về lòng bao dung, độ lượng có thể cảm hóa được những cô gái
lầm lạc.
Ý định tốt đẹp của một phóng viên thực hiện cuộc điều tra đã được thầy
hiệu phó một trường đại học khích lệ, làm thay đổi suy nghĩ của ‘má mì’
và đưa cô trở về con đường phục thiện.
Với mục đích nêu trên của bài viết, chúng tôi xin phép không nêu tên
địa phương và trường đại học đóng tại địa phương đó. Tên của các nhân
vật là sinh viên làm nghề bán dâm của các trường đại học này cũng được
thay đổi.
Trong vai một giám đốc kinh doanh của một công ty kinh doanh dược
phẩm đang có nhu cầu phát triển thị trường tỉnh N.T, phóng viên
đã lần tìm ra một đường dây gái gọi sinh viên do một ‘má mì’ tên
Ngọc, đang là sinh viên năm thứ 2 một trường đại học lớn ở tỉnh này
cầm đầu.
Bài 1: ’Má mì’ và đường dây bao nhiêu ‘hàng’ cũng có
Các cuộc tiếp xúc với má mì Ngọc (*) đã đưa phóng viên đi hết từ ngạc
nhiên này đến ngạc nhiên khác bởi cách thức tổ chức và vận hành đường
dây của cô sinh viên mặt còn non choẹt này.
Ban đầu, tôi vào vai tìm ‘hàng’, nhưng chỉ một ngày sau, tôi lại trở
thành kẻ được Ngọc săn đón ngược trở lại khi má mì này tưởng tôi là
khách hàng tiềm năng. Tất cả thay đổi chỉ sau một cuộc gặp gỡ
Tôi chủ động làm quen với Ngọc khi thấy status rất ngắn gọn trên trang
cá nhân của Ngọc tại một mạng xã hội: ‘Làm gái, cần tiền!’.
Sau những trao đổi qua vài dòng làm quen trên mạng, Ngọc nhanh chóng
tiếp thị mình là gái bán dâm dán mác sinh viên. “600 ngàn tàu nhanh, qua
đêm 1,5 triệu, không mặc cả. Nếu cần, anh đặt phòng rồi báo lại,” Ngọc
nói ngắn gọn, dứt khoát và hết sức chuyên nghiệp.
Những cô gái trong đường dây gái gọi sinh viên.
Sau này, qua đối chiếu lại hình ảnh, thông tin cá nhân và mã sinh viên
thì tôi có được dữ liệu chắc chắn để khẳng định Ngọc là sinh viên “xịn”,
quê T.B.
Cuộc gặp gỡ diễn ra sau đó chừng 30 phút. Ngọc chưa đầy 20, người nhỏ
thó, chỉ chừng ngoài 40kg, vẻ ốm yếu. Lấy lý do không có hứng, tôi thanh
toán đầy đủ cho Ngọc tiền một “cuốc” tàu nhanh.
Ngọc vào thẳng vấn đề: “Anh chê em xấu à? Nếu thích hàng đẹp thì báo để
em thu xếp. Bao nhiêu cũng có. Tuy nhiên, giá hơi “chát” đấy!” “Ok, vậy
trước mắt thu xếp cho anh một người. Yêu cầu là sinh viên, ngoại hình
tốt”, tôi nói. “Hẹn anh buổi chiều”, Ngọc gọn lỏn.
Buổi chiều cùng ngày, tôi và Ngọc gặp lại nhau thêm một lần nữa. Lần
này, đi cùng Ngọc là một bạn nữ tên Trang (*), được Ngọc giới thiệu là
sinh viên thuộc trường Cao đẳng Y tế N.T. Đây chính là nhân vật mà Ngọc
nói là sẽ giới thiệu cho tôi.
“Trang có giá tàu nhanh 1,5 triệu, qua đêm 3 triệu. Ngoài ra, anh cho
em bao nhiêu thì cho. Thanh toán luôn anh nhé!” Ngọc ra giá ngắn gọn.
Tôi thắc mắc làm thế nào để tôi biết chắc chắn cô gái mà Ngọc giới
thiệu chắc chắn là sinh viên trường Y? Lúc này, Ngọc đưa ra tấm thẻ sinh
viên mang tên Nguyễn Thị Trang, là sinh viên năm 2 của Trường Cao đẳng Y
tế N.T.
Tôi vẫn thắc mắc, tấm thẻ sinh viên này vẫn có thể làm giả được. Cô
sinh viên tên Trang liền tra cứu vào tài khoản trên trang thông tin điện
tử của Cao đẳng Y N.T rồi vào phần thông tin cá nhân để đối chiếu mẫu
thẻ sinh viên và cả chứng minh thư.
Các số liệu trùng khớp. Tôi tin và chấp nhận mức giao dịch theo hướng
“tàu nhanh”. Ngọc liền ra về và trả lại không gian riêng cho tôi và
Trang.
Tôi hẹn Trang ra quán café để nói chuyện, rủ Ngọc ra cùng. Tất nhiên,
khoản phí “đi tàu” thì tôi vẫn phải thanh toán như bình thường.
Cần bao nhiêu cũng có
“Anh đang cần số ‘hàng’ lớn. Em thu xếp được bao nhiêu người? Anh cần
không dưới 10 người. Yêu cầu phải là sinh viên, anh được kiểm tra thẻ
sinh viên,” tôi nói với Ngọc.
Ngọc có một chút e dè và hỏi dò tại sao tôi lại cần nhiều ‘hàng’ như
vậy? Tại sao phải là sinh viên? Tôi giải thích, đại loại tôi phụ trách
mảng phát triển thị trường của một công ty Dược phẩm, đang muốn vào N.T.
Đối tác của tôi đều yêu cầu những bạn sinh viên để nói chuyện, tiếp khách.
Có lẽ do tôi thanh toán sòng phẳng, Ngọc nhanh chóng niềm nở chào hàng:
“Em sẽ đáp ứng đầy đủ nhu cầu của anh về số lượng. Tuy nhiên, giá sẽ
đắt, ngoài 3 triệu qua đêm thì em cũng phải có phần 500 ngàn/người/1 lần
đi khách. Anh đồng ý thì 3 ngày sau gặp lại tại một địa điểm do anh
chọn. Chi phí gặp mặt là 500 ngàn/người. Ngoài sinh viên ra sẽ có cả học
sinh cấp 3.”
Tôi đồng ý với các điều khoản trên và cuộc gặp nhanh chóng được thiết
lập. Theo đó, gần 10 nữ sinh sẽ đến gặp tôi rồi tự nguyện cho tôi xem
thẻ sinh viên, chứng minh thư nhân dân trước khi thiết lập một “mối quan
hệ làm ăn lâu dài”.
Cuộc ngã giá với những tấm thẻ sinh viên
Những tấm thẻ sinh viên được các cô gái đưa ra để "ngã giá".
Đến ngày hẹn, Ngọc thông báo: "Anh chuẩn bị địa điểm để xem hàng. Báo
trước, phí xem hàng là 500 ngàn/người”. Tôi đồng ý với điều kiện Ngọc
đưa ra, một cuộc hẹn được thiết lập.
7h30 tối, tại một quán café nằm ở khu trung tâm thành phố N.T, lần lượt
8 cô gái với thẻ sinh viên, chứng minh thư bản gốc kèm photo, dưới sự
dẫn mối của Ngọc gặp tôi.
Đặc điểm chung, tất cả các cô gái này còn rất trẻ, xinh xắn.
Có những cô vẫn giữ được chút dáng vẻ ngại ngùng, e thẹn của những nữ
sinh. Nhưng phần đông trong số họ đã nặng mùi son phấn của những cánh
bướm đêm kiếm tiền bằng thân xác.
Ba trong số 8 cô đưa tôi xem thẻ học sinh cấp 3. Năm người còn lại là
những tấm thẻ sinh viên. Sau này, khi kiểm tra lại thông tin từ những
tấm thẻ, có 3 trong số 8 người trong cuộc gặp này mượn danh học sinh,
sinh viên làm thẻ giả.
Những thắc mắc của các cô gái chủ yếu xoay quanh chế độ, tần suất công
việc, phương thức thanh toán. Về tần suất công việc, một tháng, tôi phải
đáp ứng được 4 lần đi qua đêm cho mỗi cô. Về giá cả, thấp nhất là 2
triệu/đêm, cao nhất là 3,5 triệu đồng, tiêu chí là để làm giá chủ yếu là
căn cứ vào ngoại hình, tuổi.
Về phương thức thanh toán, tất cả đều chuyển qua tài khoản của Ngọc.
Sau đó, các cô gái này sẽ nhận lại tiền từ má mì của mình. Đương nhiên,
Ngọc sẽ trích lại hoa hồng của mình trong đó...
Mỗi lần có ý định từ chối ‘điều hàng’, nữ sinh cầm đầu đường dây gái gọi
sinh viên bị xã hội đen đến đánh đập không nương tay và có thể mất
mạng.
Bỏ nghề có thể mất mạng
Ở bài trước, chúng tôi đã viết về hành trình thâm nhập đường dây gái
gọi sinh viên 'bao nhiêu cũng có' và gặp được ‘má mì’ sinh viên tên
Ngọc (*).
Trong quá trình thực hiện bài điều tra này, tôi phải trăn trở rất
nhiều. Tôi muốn cứu các em, hoặc ít nhất phải làm điều gì đó thật có ý
nghĩa để góp phần đưa các em khỏi cuộc sống nhơ nhớp chứ không phải chỉ
là những dòng thông tin kể lể. Tôi như được tiếp thêm sức mạnh khi nhiều
đồng nghiệp ủng hộ ý định đó của tôi.
Đây là lúc tốt nhất để tôi thực hiện. Sau khi chúng tôi thống nhất,
giấy giới thiệu của tòa soạn, clip ghi lại những đoạn giao dịch được tôi
bất ngờ đưa ra. Cả tám cô gái mặt cắt không còn giọt máu, căng thẳng.
Lặng im, không gian như cô đặc lại.
“Trước tiên, anh muốn các em bình tĩnh vì khi anh đã đưa những giấy tờ,
tư liệu này ra, anh muốn có một cuộc nói chuyện với các em trên tinh
thần chia sẻ, thiện chí”, tôi mở lời.
“Anh muốn gì từ bọn em?”; “Anh có báo về nhà trường không?”; “Sao anh
lại làm vây?”. Những câu hỏi dồn dập được đặt ra từ phía các cô gái.
“Đơn giản, anh muốn các em nhìn thấy vũng lầy mà các em đang sa vào.
Việc của các em làm sai cả về pháp luật, đạo đức. Các em lại được học
hành tử tế. Chừng đó lý do anh nghĩ đủ để các em dừng lại ngay lập tức,”
tôi nói.
Không gian lại rơi vào im lặng. Chừng năm phút sau, Ngọc bất ngờ cất
lời: “Chúng tôi không cần anh dạy đời! Chúng mày đừng sợ! Sai đâu tao
chịu, giờ thì về. Mất việc!” Sau lời “phát động” từ Ngọc, lần lượt các
cô gái đứng dậy, tôi bị bỏ lại căn phòng, bất động với tràn đầy nỗi thất
vọng.
Cuộc gặp với thầy Hiệu phó
<
Các cô gái trong đường dây gái gọi sinh viên trong cuộc trao đổi với phóng viên.
Như đã nói ở bài trước, trong số các đối tượng sinh viên mà
phóng viên tiếp cận, thâm nhập để tìm hiểu những góc khuất về
thực trạng buôn bán mại dâm tại N.T, phóng viên đặc biệt lưu
tâm tới “má mì” tên Ngọc.
Do Ngọc có vai trò dẫn dắt, tổ chức và tôi có nắm được hoàn
cảnh riêng của Ngọc nên phóng viên đã đề nghị làm việc với cô
dưới sự chứng kiến của lãnh đạo trường đại học mà cô đang
theo học. Ngọc được mời đến phòng Phó hiệu trưởng nhà trường mà không
hiểu lý do gì.
“Em chào thầy! Chào…anh!” Ngọc sựng người lại khi bước chân vào
phòng làm việc của thầy Hiệu phó, khi phát hiện ra có cả tôi
- “khách hàng tiềm năng”.
Tuy nhiên, cũng rất nhanh, ngay sau đó, Ngọc nhếch mép cười lộ
rõ vẻ bất cần rồi bình tĩnh tiến lại ghế ngồi. Tôi trình
bày khái quát lại câu chuyện về việc chúng tôi thâm nhập tìm
hiểu về thực trạng mại dâm trong giới sinh viên tại N.T và vai
trò của Ngọc trong bài điều tra của mình.
Phóng viên cũng nói rất rõ quan điểm là cuộc gặp gỡ này
nhằm mong Ngọc dừng lại trước khi lún quá sâu vào vũng lầy.
Thầy Hiệu phó nặng vẻ suy tư; Ngọc vẫn lặng im, thi thoảng lại
nhếch mép cười.
“Em có gì để nói không?”, thầy Hiệu phó nhà trường nơi Ngọc
theo học phá tan không khí im lặng sau trình bày của phóng viên.
“Dạ không, em không có gì để nói ạ! Nhưng nếu được nói riêng
với Thầy, em sẽ nói khác”, Ngọc vẫn tỏ vẻ bất cần.
Nhưng rồi, Ngọc chủ động nhận sai về việc tham gia bán dâm. Tuy
nhiên, về hành động tổ chức, môi giới, Ngọc cho rằng nếu mình
không làm thì các bạn trong nhóm vẫn làm. “Trước khi gặp em,
các bạn trong nhóm mà em dẫn ra gặp anh đã làm cái nghề này
rồi,” Ngọc cho hay.
Không thể dừng lại
“Nếu anh muốn thực hiện một bài viết đơn thuần xong rồi bỏ
mặc những số phận trong bài viết, thì anh đã không có mặt ở
đây. Anh được biết em bị suy thận, thiếu tiền chữa bệnh nên em
mới bất cần và tham gia vào công việc kia đúng không?” tôi hỏi
Ngọc.
Các cô gái nói rằng cam kết từ bỏ "đi khách" là hoàn toàn không thể
“Cả thầy và anh phóng viên ở đây đều mong rằng, qua cuộc gặp
này, em nhận thức ra được vấn đề để dừng lại. Chuyện kỷ luật
không khó nhưng để cứu được một con người, nhất là trong môi
trường giáo dục như thế này là điều quan trọng hơn cả”, thầy
Hiệu phó tiếp lời tôi.
Ngọc lặng im một hồi, dịu giọng đi rồi nói: “Em biết là em sai
nhưng em cũng chỉ có thể hứa là em sẽ cố gắng tối đa để
không tham gia công việc kia, không làm ảnh hưởng tới nhà trường
và các bạn khác. Việc cam kết là sẽ từ bỏ hoàn toàn là
không thể”.
Câu trả lời trên của Ngọc như là sự thách thức. Tuy nhiên, tôi
cũng nhận ra Ngọc nói những điều đó bằng những suy nghĩ thật
của mình và dường như có uẩn khúc trong câu chuyện của Ngọc nên
tiếp tục khơi gợi: “Em vẫn thiếu tiền hay có một điều uẩn
khúc nào khác?”
“Khó khăn về tiền bạc không còn nữa, em cũng muốn dừng lại
công việc này vì càng làm thì bệnh suy thận của em càng trầm
trọng. Em cũng sợ bị bắt nữa. Nhưng nếu em dừng lại mà không
được sự đồng ý của một số người thì chưa chắc em đã giữ
được tính mạng”, Ngọc bộc bạch.